Phóng sự: Có những người không mong tết
Có những người không mong tết
Đã là tối 30, mà với nhiều người, tết
vẫn còn rất xa…
Những điểm bán hoa tập trung đang
giãn dần, để lộ ra những gương mặt mệt mỏi, thất thần, buồn nản của những người
bán hoa tết năm nay. Tết dường như đã bỏ quên phố xá Sài Gòn: rất nhiều cửa
hàng vẫn mở bán như không hề biết tết đã đến trước cửa nhà. Nhiều xe hàng rong
vẫn bình thản chờ khách dù phố xá đã vắng vẻ hơn nhiều. Màu vàng ấm no của
những chậu cúc đại đóa thường được chưng trước các cửa tiệm vào dịp tết của những
năm trước đây nay hoàn toàn vắng bóng, ngay cả các con phố sầm uất nhất.
1.Từ những người lỡ tết vì Covid 19
Trên đoạn Hoàng Văn Thụ - Hồ Văn Huê,
một em trai tật nguyền quắt queo trên tay cầm xấp vé số đang ngồi nghỉ bên lề
đường trong dáng vẻ mỏi mệt. Em tên Út, quê Quảng Ngãi. Ba mẹ chia tay nhau và
không liên lạc với con cái, để Út và đứa em trai 8 tuổi sống với ngoại. Ba năm
trước Út bị tai nạn rất nặng, may sao còn sống. Nhưng sau tai nạn, Út thành tật
nguyền. Có người thương bày cho Út vào Sài Gòn bán vé số. Mới đó mà cũng đã 3 năm. Út kể: đêm đêm em ngủ
nhờ ở mái hiên nhà thờ Phát Diệm, sáng dậy ôm chăn chiếu đến gửi nhờ đại lý chỗ em
lấy vé số, khuya bán hết lại đến đại lý gửi tiền và lấy chăn chiếu về ngủ. Ngày
nắng cũng như ngày mưa, Út không bỏ bán ngày nào. “Ban ngày đâu có tiện mà nằm
chỗ nhà thờ ha chị. Mà không đi bán thì lấy tiền đâu mà sống!” Nắng quá thì em
kiếm đoạn nào bóng rồi bán, chớ sức em không đi xa được, đi một đoạn lại phải ngồi nghỉ mệt. Mưa thì cũng cố đi bán, nhưng
thường là bán ế, phải trả vé cho đại lý. Hàng ngày Út chỉ quanh quẩn cung đường Nguyễn
Kiệm – Hồ Văn Huê – Hoàng Văn Thụ từ sáng cho đến tận khuya. Út kể: Em bán được mỗi ngày cũng vài trăm vé. Ăn
uống hết khoảng 100.000đ/ngày, số tiền kiếm được còn lại hàng tháng Út gửi về quê
cho ngoại nuôi đứa em. Hai tết trước Út có về quê, nhưng tết này về sợ bị cách
ly nên em ở lại, kiếm thêm được ít tiền, nhưng cả năm xa nhà rồi, ngày tết một
mình nơi vỉa hè buồn hiu.
Chị Phượng quê Phú Yên cũng kẹt lại
Sài Gòn vì Covid. Chị ngồi bán vé số trên lề đường Hai Bà Trưng, cạnh cổng bệnh viện Quận 1. Trước đây chị đi phụ hồ cùng chồng. Mấy tháng trước bị tai nạn lao động rất nặng, sau khi tiêu tốn
rất nhiều tiền thì bàn chân chị cũng cũng giữ lại được nhưng nó trở nên dị dạng,
đi lại khó khăn, không đi phụ hồ được nữa. Vừa kể, chị vừa lột chiếc vớ rộng để lộ
ra bàn chân phải vẹo vọ với những vết sẹo chằng chịt dọc ngang để tôi nhìn cho rõ...
Thương mấy đứa con ở quê
chờ những đồng tiền còm cõi của cha mẹ gửi về, chị không đành lòng ngồi không vì đồng lưng của chồng chị chẳng đủ mà trang trải. Chị tìm hiểu rồi theo người ta lấy vé số
bán, nhưng chân bị vậy nên chị chỉ ngồi bán một chỗ, có đi thì cũng chỉ đi vòng vòng khu vực chợ Tân
Định thôi. Cũng có khi chị vô chùa bán vào ngày rằm, mùng Một "vì người ta đi chùa đông, mình đỡ phải đi lại nhiều". Chị có vẻ lạc
quan: tết này nhiều người không về được vì Covid chứ không phải mình vợ chồng chị nên chị cũng không buồn lắm, nhưng thương nhớ mấy đứa nhỏ ở nhà quá. Không về được, tranh
thủ bán mấy ngày tết cũng kiếm thêm được phần nào.
Mua giúp chị mấy tờ vé số rồi tặng
lại cho chị nhưng chị từ chối, vì "cô để dò đi! Nếu trúng, cô quay lại đây
nhận tiền, rồi còn mua ủng hộ tui, và tui lại có dịp trò chuyện cùng cô
chớ!"
"Tết hả? Ngày mùng Một ngủ cho đã con mắt. Ngày mùng Hai chị đi bán lại. Vậy là xong tết!"
Đó là chuyện tết của chị Loan bán trái cây vỉa hè đường Hai Bà Trưng, gần chợ Tân Định.
Chị dân gốc miền Tây, lên Sài Gòn và
bán trái cây ở vỉa hè này gần 30 năm nay. Đã 21g mà số trái cây chị bán để chưng
mâm ngũ quả còn nhiều lắm. Hỏi sao giờ này chị chưa dọn, chị bảo chờ thêm, hi
vọng sẽ có người thiếu ra mua thêm vài trái. Chị kể: chị không có tiền thuê mặt
bằng, bán vỉa hè quen rồi, bị đuổi thì chị chạy, hết đuổi lại bày ra bán. Hỏi
chị sắm tết xong chưa, chị bảo: “tết nhất gì em ơi! Chị ở với bà chị, bả làm gì
thì làm, mà thường cũng chỉ mua chậu bông nhỏ, vài cái bánh tét cho có vớ người
ta thôi. Chị thì gần giao thừa dọn về rồi ngủ. Ngày mùng Một ngủ cho đã con mắt.
Mùng Hai đi bán lại. Vậy là xong tết”.
Mua giùm chị mớ cam soàn đã héo queo
héo quắt, xin phép chị chụp tấm hình rồi hẹn dịp khác sẽ quay lại mua trái cây
cho chị, chị vui lắm.
Không xa chỗ chị Loan trái cây là một người đàn ông còm nhom khắc khổ với chiếc xích lô cũ treo lủng lẳng mấy túi bóng đựng đồ ăn và đồ cá nhân. Đó là chú Linh xích lô.
Chuyện của chú Linh xích lô thật buồn.
Quê ở Tam Quan (Bình Định), chú vào Sài Gòn đạp xích lô đã nhiều năm, hàng
tháng gửi tiền về cho vợ ở quê nuôi bốn đứa con. Nay hai con lớn vào Sài Gòn học
Đại học nên chú càng phải cố gắng chạy xe nhiều hơn để lo thêm cho các con.
Nhưng khách đi xích lô ngày càng ít. Họa hoằn mới có mấy khách Tây ưa đi xích lô, hoặc mấy ông bà già đi gần gần mới chọn xích lô thôi. Chú cũng ốm yếu nên mấy người cần chở hàng
người ta cũng ngại kêu chú. Ngày nào chú cũng chạy xe, nhưng có ngày chẳng có
khách nào. Dịch nên lại càng khó khăn hơn, cả ngày hôm nay (30 tết) chú cũng chưa
có khách nào cả.
Hỏi chú sao không về quê ăn tết, chú
cười buồn: "Giờ mong có tiền ăn, dư đôi đồng phụ lo lũ nhỏ, chớ tiền đâu mà
về tết, tiền đâu mà sắm tết! Đã lâu tui không còn mong tết nữa rồi.”
Khi được hỏi sao chú không chạy xe ôm
công nghệ cho đỡ vất vả, chú bảo chú già rồi họ không nhận, mà nếu có nhận thì chú
cũng phải có xe tốt, có điện thoại tốt, lại phải biết xài điện thoại thông minh. Mà
mấy thứ đó thì chú đành chịu rồi.
Nơi ở của chú chính là chiếc xích lô chú chạy mỗi ngày. Vài bộ đồ cũ sờn, dăm vật dụng linh tinh treo xung quanh xe luôn. Ngày chạy xe, đêm tấp vô lề vắng ngủ trên xe luôn để đơ tốn tiền thuê trọ, và cũng vì chú không có tiền gửi xe tháng.
Được lì xì, chú bất ngờ và tỏ ra vui lắm, cứ cám ơn mãi. Có lẽ bao lì xì bất ngờ từ một người xa lạ giúp chú vui thêm một chút trong đêm 30, nhưng niềm vui của chú không ngăn được nỗi cám cảnh của người khác khi nghĩ về những ngày sắp tới của chú…
23g đêm giao thừa, một bé trai nhỏ xíu chừng 2 tuổi đang chạy nhảy trên lề đường góc ngã tư Pasteur - Hàn Thuyên quận 1, bên cạnh người đàn ông đội mũ lưỡi trai sùm sụp, nhìn không rõ tuổi. Người đàn ông ấy tên Tèo, làm nghề sửa xe ở góc ngã tư này, và cậu bé là cháu ngoại của anh. "Nó hơn 4 tuổi rồi, mà biết nói ít lắm! Cha mẹ nó còn nhỏ tuổi mà đẻ 3 đứa rồi, nó là con đầu lòng đó. Cha mẹ nó giờ cũng không nghề nghiệp gì, kiếm được đồng nào tiêu đồng đó, sống nay mà không biết mai ra sao. Nó là cháu ngoại, nó theo mình thì mình ráng lo cho nó thôi!". Anh Tèo thở dài, rầu rĩ kể.
Anh Tèo mới gần 50 mà trông già hơn nhiều
so với tuổi. Là người Đà Nẵng, vào Sài Gòn đã lâu. Anh trọ ở gần ngã tư An
Sương, hàng ngày đèo theo vợ và đứa cháu ngoại bằng chiếc xe máy cà tàng lên
ngã tư này bám vỉa hè hành nghề sửa xe kiếm sống. Vợ anh bán nước dạo ở công
viên và khu vực nhà thờ Đức Bà. Buổi sáng, vợ chồng anh đến đây khá sớm nhưng
nửa đêm mới về nhà trọ. Khi được hỏi anh sắm tết được gì rồi, anh thở dài:
"đã lâu rồi tui không biết tết. Lo được ngày ba bữa là hết sức rồi, còn
tiền trọ, khoản nọ khoản kia, tiền đâu mà tết". Anh cũng cho biết mấy ngày
tết thường vắng, nhưng vợ chồng anh vẫn bám trụ góc ngã tư này vì "ở nhà
trọ chán lắm. Lên đây may ra kiếm được đôi đồng, không thì nhìn phố phường qua
lại cũng đỡ chán hơn ngồi trong phòng trọ. Cũng may, Sài Gòn không nghỉ tết lâu."
Anh Tèo ái ngại xin lỗi vì dạy mãi mà đứa cháu không nói nổi câu cảm ơn khi được lì xì. Anh ngậm ngùi: đời tui đã khổ rồi, không biết mai này nó ra sao nữa...
Đường vắng. Không khó để nhìn thấy người đàn ông cụt một chân đang ăn vội thức ăn trong hộp xốp trắng, bên cạnh là chiếc nạng gỗ..., một vài người dắt xe đạp nhặt nhạnh ve chai ở những đống rác chưa kịp hốt trên đường phố..., một người phụ nữ trung niên quấn chăn ngồi co ro một mình trên vỉa hè, bên cạnh là chiếc ba lô cũ …Với những người ấy, tết còn ở đâu xa lắm…
Sài Gòn đêm 30
Tết mãi vẫn chưa đến với nhiều người...
Nhận xét
Đăng nhận xét